Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

Tìm em người sơn nữ

thơ
Văn Quốc Thanh

Ta từ nơi đồng bằng
Gập ghềnh bánh xe lăn
Đường rừng xa dịu vợi
Về non em hay chăng ?

Nắng tắt lưng sườn đồi
Bồng bềnh mây chiều trôi
Tìm đâu người sơn nữ
Giữa núi rừng xa xôi ?

Xe trèo qua dốc đá
Nghe thú hoang gọi bầy
Con ve rừng nhớ bạn
Nĩ non trên ngàn cây.

Đêm dừng bên vách núi
Đốt vội cành cây khô
Tìm em người sơn nữ
Bập bùng lửa hoang sơ.

Tìm em như cổ tích
Chuyện trăm trứng trăm con
Xưa cha lên triền non
Hóa thành người sơn cước.

Bốn nghìn năm xuôi ngược
Mẹ ở lại đồng bằng
Cháy bỏng cơn khát thèm...
Chút ... cội nguồn dân tộc.

Ta lên đèo xuống dốc
Em vượt thác băng ghềnh
Suốt đời em lênh đênh
Bạc đầu ta lận đận.

Không có nhận xét nào: