Thứ Tư, 24 tháng 1, 2007

Minh Nguyệt

thơ Minh Nguyệt

Mùa Xuân

Gió tàn đông chạnh lòng lữ thứ
Gởi về em nỗi nhớ xa quê
Mắt biếc có còn xanh tháng chạp
Môi thắm giêng hai đợi tôi về?

Nắng có nhuộm vàng mơ con gái
Em tôi tóc ngắn buổi trâm cài
Tôi xa mấy độ tàn mai rụng
Mơ biết còn nồng hay đã phai?

Chim én gọi Xuân về vườn cũ
Nhớ gọi tôi về buổi Xuân nay
Một nụ hoa lòng bâng khuâng nở
Tinh mơ hương sớm nhẹ nhàng bay.

Xuân đã về đây, tôi về đây Mùa
Xuân đã chín chiều ba mươi
Chén nồng ai rót đêm trừ tịch
Sáng mùng một Tết vẫn còn say.

Tết quê xưa
thơ Minh Nguyệt

Sắt se ngọn gió tàn đông lạnh
Chạnh lòng nhớ lại Tết quê xưa
Những chiếc bánh phồng thơm nếp mới
Dưới nắng vàng tươi sắc đợi chờ.

Tháng chạp cu kêu nghe rộn rã
Nức lòng mừng áo mới mẹ may
Chiều ba mươi bếp lửa hồng nhớ mãi
Chuyện Lang Liêu nội kể ấm đêm dài.

Quê cũ giờ xa không trở lại
Mỗi độ xuân về nhớ Tết quê
Nhìn mai vàng nở trong nắng sớm
Mùi bánh phồng thơm cứ tìm về.

Chiều nay gió lạnh buổi tàn đông
Nhớ quá nội ơi! Bếp lửa hồng
Nồi bánh tét xưa, câu chuyện cũ
Quê nội xa vời con nhớ mong.

Nhớ Một Vầng Trăng
thơ Minh Nguyệt

Xa con sông quê nhớ những câu hò
Con xa mẹ nhớ vườn cau hoa trắng
Sớm tinh mơ bông bí vàng trong nắng
Những trưa hè ngọt tiếng mẹ ru hời.

Và đêm nay từng cơn gió không lời
Thổi se sắt vào lòng con nhớ mẹ
Gió thổi qua miền đắng cay dâu bể
Mưa nắng cuộc đời năm tháng có phai phôi.

Bóng ngày phai mẹ ngồi đếm lá rơi
Thời gian rụng xuống mái đầu mẹ bạc
Thương con dại giữa đục trong bến khác
Rưng rức buồn hoa tím lạc dòng trôi.

Con qua bờ bến lạ cuộc đời
Mẹ như bóng trăng đơn bên góc bếp
Tiếng chim vịt gọi chiều tha thiết
Con nhớ quê mình… nhớ một vầng trăng.

Bông mù u trắng

thơ Minh Nguyệt

Tôi trở về nơi tôi đã sinh ra
Thơm quê mẹ ngọt ngào hương lúa chín
Hàng dừa xanh nghiêng mình che bóng nắng
Mù u mùa này hoa nở trắng đường thôn.

Xưa mẹ kể ngày tôi chưa sinh
Bao lớp cha anh lên đường cùng nóp giáo
Thu tháng Tám mùa Thu xanh sắc áo
Cờ đỏ búa liềm phất phới tung bay.

Trong đoàn quân ngày ấy có cha tôi
Mẹ cô giao liên tuổi tròn mười tám
Những buổi hành quân qua con rạch cạn
Bông nhỏ mù u rụng trắng đầu.

Mặt trời hồng sắc đỏ mùa thu
Cưới vừa xong cha vào kháng chiến
Có những ngày Thu bừng sắc nắng
Chiến trường xa thắng trận gọi tin về.

Đất nước thanh bình cha trở lại quê
Căn nhà cũ không còn bóng mẹ
Cây mù u bao mùa thay xanh lá
Tóc cha giờ trổ trắng màu hoa.

Tôi trở về nơi tôi đã sinh ra
Con chim nhỏ gọi mùa trên cao hót
Lúa oằn bông vườn cây sai trái ngọt
Rặng mù u già hoa nở trắng đường thôn.

Em – Mùa thu

thơ Minh Nguyệt


Thu đã về cho lá vàng rơi mãi
Trên lối đi mòn những khóm cỏ non
Tôi thương em tuổi mười lăm nhỏ dại
Như con bướm vàng trong câu hát ví von.

Trái mồng tơi em thích làm mực tím
Đuổi bướm tơ môi em mỉm cười thầm
Con bướm sợ con bướm bay đi trốn
Đậu trên giàn dây bí mọc xanh xanh.

Lục bình trôi em vớt bông búp nở
Gói chiếc nem làm bánh gọi là quà
Tôi đến chơi em cắt từng miếng nhỏ
Ăn giả đò nhìn nước chảy xa xa.

Mùa lúa trổ em đòi đi theo mẹ
Hái nhãn lồng ngắt bông súng dưới ao
Đĩa vắt, chân gai đâm đầy vết lở
Mẹ la rầy em vẫn khóc đòi theo.

Em theo chồng không còn chơi chòi nữa
Mùa thu buồn trong mắt đỏ em tôi
Dây mồng tơi bên rào thêm tím nhớ
Đợi em về bông bí đã vàng rơi.

Không có nhận xét nào: