Thứ Hai, 29 tháng 1, 2007

Mẹ xem tin lũ

thơ Văn Quốc Thanh

Giờ thời sự Mẹ qua nhà hàng xóm
Trên màn hình lũ xóa một vùng quê
Đồi trọc, rừng thưa không ngăn nổi lũ về
Tiếng gào thét như nghiêng trời xé gió
Đôi má hóp hom hem lệ nhỏ
Mẹ nhói đau về phía truyền hình . . .

Và mỗi lúc vẫn hung tin lũ dữ
Mưa điên cuồng trút nước xuống trần gian
Cửa nhà trôi lũ quét bạo tàn
Bao sự sống dập vùi trong cái chết
Phút căng thẳng Mẹ ngây ra ngờ nghệch
Mẹ nhói đau về phía truyền hình . . .

Ôi trăm nghìn mảnh vụn là vạn kiếp sinh linh
Mẹ ngơ ngác bàng hoàng trong đổ nát . . .

Bão táp qua đi, Mẹ đến bàn thờ
Cây nhang cháy biết ai người thân thuộc
Thôi, Mẹ đốt cho miền Trung núm ruột
Chút khói hương sưởi ấm lòng người

Mẹ nói thế và nguyện cầu giông tố
Lũ thôi về và bão cũng đừng gieo
Miền Trung ơi! Chiếc đòn gánh quặt quèo
Oằn vai nặng giữa hai đầu Tổ quốc.

Nhà dột nát thân gầy như que củi
Sợi tóc bạc phơ rũ xuống lưng còng
Va-li rách còn dăm ba tiền lẻ
Bàn tay run gom lại từng đồng
Miếng khi đói …Ôi tấm lòng của Mẹ
Có gì hơn ngoài cuộc sống long đong!

Không có nhận xét nào: