thơ
Văn Quốc Thanh
Theo em về đình cũ
Rong rêu đã phủ rồi
Ta đi tìm dấu tích
Bóng dáng người xa xôi.
Màu gạch nung như máu
pha lẩn giọt mồ hôi
Còn nằm đây vất vưởng
Chạnh lòng ta bồi hồi.
Trống đồng sâu lòng đất
Cánh hạc dõi chân mây
Tìm đâu ra nguồn cội?
Mịt mù như cỏ cây.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét