Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

Lão trọc phú và đôi dép mòn

truyện ngụ ngôn
Văn Quốc Thanh


Từ lâu lắm đôi bạn Dép đi đâu cũng có nhau.Dường như chúng bằng lòng cho số phận của mình sinh ra là để làm nô lệ cho gã nhà giàu nọ. Một hôm Dép trái bàn với Dép phải:
Thân mình xơ xác quá chỉ còn da bọc xương thế mà lãoTrọc phú cũng không buông tha,hay là tụi mình trốn ra khỏi nhà lão?
Đép phải khuyên ngăn và an ủi bạn:
-Không được ,xưa nay mình là tôi tớ lão,bây giờ lão đã già sao lại bở chủ ra đi?
Ngẫm nghĩ một lúc Dép trái tán thành ý kiến của bạn và họ nguyện phục vụ lão cho đến trọn đời.
Hôm ấy, mưa đầu mùa về sớm,mặt đất thoáng chút trơn trợt,những chậu kiểng trước sân nhà lão lung linh khoe sắc.Lão trọc phú bệ vệ rời khỏi bộ xa lông,xỏ chân vào Dép,hí hửng bước ra ngắm hoa. Bỗng “ạch” lão nằm sóng sòai trên mặt đất.
Sau mấy phút quờ quạng,lão tìm lại được đôi Dép mang vào và nguyền rủa:
-Cũng tại tụi bay.Thời tiết mới thay đổi đôi chút mà cũng không đứng vưng,suýt chút nữa ta cũng nát thây mất.
Nhưng than ôi ! Lão Trọc phú đâu biết dưới tấm thân nặng nề và những bước đi già nuaì ạch của lão ,đôi bạn Dép đã mòn hơi đuối sức, giá mà lão chịu để ý đến thân phận của những kẻ dưới chân mình.

Không có nhận xét nào: