Thứ Tư, 24 tháng 1, 2007

Quang Minh

thơ Quang Minh (Anchorage, USA)

NHỚ TẾT QUÊ HƯƠNG


Giờ này bên mình chắc phố phường đông lắm
Chợ hoa cầu Tàu đông đúc người đi
Ngắm nhành mai đang chờ đón giao thừa
Nghe hơi thở của một ngày giáp Tết

Giờ này chắc ở nhà đông vui lắm
Anh chị đang ngồi sum hợp bên nhau
Nồi bánh tét đang chất đầy trong bếp
Chất chứa yêu thương chất chứa mặn nồng
Giờ này tôi ở một nơi xa quê lắm
Mắt trông theo một hạnh phúc xa dần
Giờ này đang mùa Đông bên xứ lạ
Co ro ngồi nhớ Tết ở quê nhà

Giờ này bên mình chắc là đang vui lắm
Rượu đong đầy bánh mức chúc mừng nhau
Giọt nước mắt cứ ngược vào trong ký ức
Tết quê người tôi cứ ngỡ tết quê hương...
Anchorage 23/01/2007

anh yêu em


Dẫu biết rằng chúng mình không còn trẻ nửa
Nhưng sao tình yêu đến nồng nàn như thuở mới vừa yêu
Anh yêu em yêu đến ngây ngất trong lòng
Yêu say đắm như chưa bao giờ say đắm

Dẫu biết rằng tình yêu đến với mình muộn quá
Anh vẫn âm thầm đợi mòn mõi một lần yêu
Như lần gặp lại nhau của hơn một thuở học trò
Nghe mùi mực viết như vẫn còn đâu đó

Dẫu rằng anh biết mình không còn trẻ nửa
Nhưng xin yêu em, yêu đến vạn nghìn lần
Yêu em đến khi ngừng hơi thở
Yêu đến khi tóc bạc đầu, yêu mãi vạn ngày sau.

Không có nuối tiếc không có ngày thừa thãi
Anh lạc cõi thiên đàng em lạc bước vào anh
Anh nắm tay em ta đi suốt cuộc hành trình
Nghe hạnh phúc dưới chân mình réo gọi

Dẫu mai này anh và em không còn trẻ nửa
Anh sẽ yêu em yêu đến biển cạn đá mòn
Hành trang chúng mình chỉ có ngày tuổi trẻ
Bước lạc vào nhau tìm hạnh phúc giữa đời trần…
12/05/2005

MÙA ĐÔNG XỨ LẠ

Nỗi nhớ cứ kéo dài đăng đẳng

Từ lúc theo em sang xứ lạ quê người
Anh nghe niềm cô đơn sâu thẳm
Heo hút mang trong giá buốt từng ngày

Mùa Đông nơi này anh nghe rét mướt
Kéo lạnh từng cơn rung bắn cả người
Và nỗi nhớ nhà cứ từng ngày kéo đến
Ngày lại trôi, và ngày cứ lại trôi

Anh ngồi co ro ôm niềm thương nhớ
Mong cứ như được về nhìn thấy quê hương
Dẫu mùa Đông sẽ đến trong ngày mai
Nhưng anh thấy trong lòng mình sẽ ấm

Mai này anh về trong giá lạnh
Không biết ai còn ai mất ở quê hương
Nắng nơi đây anh bỗng thấy xa dần
Niềm tiếc nuối vẫn mãi còn đâu đó

Em ơi mùa Đông đầu tiên trong anh đó
Lá cứ vàng, và lá cứ mãi rơi
Nắm tay nhau, cùng mở cửa thiên đường
Anh cùng em ta đi trong hạnh phúc

Nhắm mắt lại anh thấy mình nhỏ bé
Cảm giác cứ từng ngày gần lại trong anh
Chờ đợi mùa Đông anh chờ đợi mùa Đông
Và cứ thế anh lại chờ, cứ thế...
Anchorage 21/10/2006







Không có nhận xét nào: