Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

Bánh xe và con ốc

truyện ngụ ngôn
Bánh Xe được người ta cho ưu tiên ráp vào phiá trước, thế mà nó vẫn chưa bằng lòng, nhiều lúc nó cảm thấy bực mình vì suốt đời bị ràng buộc bởi những con Ôc nhỏ bé. Một hôm nó khinh khỉnh nhìn con Ôc bên cạnh rồi lên mặt :
-Nầy chú Ôc chú biết không, tôi có một khả năng tuyệt nhất trên đời, chỉ cần vài giờ tôi có thể đưa chú lên đồi xuống dốc hay vượt xa ngàn dặm. Còn chú là vật tầm thường muốn đi đây đó phải bám vào thân tôi .
Con Ôc ung dung trả lời :
-Ông ơi ! ông lớn thì có việc lớn, tôi nhỏ thì có việc nhỏ mỗi chúng ta đều có việc riêng. Tôi luôn đứng cạnh ông vì tôi có nhiệm vụ giúp ông đứng vững .
Bánh xe mỉa mai :
-Giúp tôi ư? Với tấm thân bé bỏng kia thì làm nên việc gì ?
Con Ôc hỏi lại :
-Ông nghĩ gì khi có tôi đứng cạnh ông ?
Bánh Xe bỉu môi :
-Tôi cảm thấy nặng nề. Nếu không có chú tôi có thể vượt xa hơn nữa.
Thời gian qua đi Bánh Xe không hề để ý đến những con Ôc sét dần vì dầm mưa giải nắng. Nó mãi mê với những vòng quay kiêu hãnh của mình, nó điên cuồng lao đầu vào đèo cao dốc đứng. Rồi một hôm nó cố gắng hết mình để ngoi lên con dốc cuối cùng, nhưng than ôi ! giữ chốn hoang dã của núi rừng bỗng vang lên một tiếng “rầm” dữ dội. Xe mất thăng bằng. Nó tách ra khỏi sườn đâm sâu xuống vực thẳm.
Sau cảnh hãi hùng bánh xe quay nhìn lại. phải rồi, suốt cuộc hành trình nó đã đánh rơi những con Ôc nhỏ bé.

Không có nhận xét nào: