Thứ Năm, 1 tháng 2, 2007

Con dã tràng

thơ

Văn Quốc Thanh

Anh bắt tặng em con dã tràng
Để thay anh về biển Đông xe cát
Nhưng sáng nay bên bờ biển xanh bát ngát
Con dã tràng trốn xuống hang sâu
Ôi! Con dã tràng có tội gì đâu?
Mà hai đứa đào hang tìm nó
Câu hỏi ấy chính anh không hiểu rõ
Mà tay cứ chạm tay và đầu cũng gần đầu
Gió vô tình tóc quyện vào nhau
Con chim biển ngập ngừng quên vỗ cánh
Trời hong nắng trên triền cát lạnh
Sóng thì thầm muôn tiếng gọi vô biên
Và con dã tràng vẫn được bình yên
Tặng em đó, nhưng anh không tặng
lâu đài của nó
Em ơi !

Không có nhận xét nào: