Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

Hoa trên Núi Cấm

thơ
Văn Quốc Thanh

Xưa anh có hứa khi nào rỗi
Mình hẹn nhau lên”Lễ tắm Bà”
Đã trót người phàm trong cõi tục
Thánh còn phải tắm huống gì ta?

Nay anh lầm lũi về Núi Cấm
Mới biết rừng sâu có một điều
Người mang tội lỗi lên non khấn
Còn anh lẩn thẩm một tình yêu.

Bởi em hoa dại giữa rừng xanh
Không sắc, không hương chẳng lá cành
Đôi lúc anh nhìn như muốn hái
Nhưng sợ đau loài… hoa của anh.

Ai đem tên Cấm đặt cho núi?
Để chốn rừng sâu chẳng lối vào
Nhớ bóng trâm già che cỏ biếc
Ta ngồi trốn nắng tận non cao.

1 nhận xét:

Hồ Tĩnh Tâm nói...

Xin chào Văn Quốc Thanh!
Tôi vào blogs của anh, đọc thấy lý thú lắm, trình bày cũng đẹp.
Trước hết có lời chúc mừng anh
Sau nữa mời anh thỉnh thỏang ghé http://vnweblogs.com đọc tác phẩm của bạn bè trong cộng đồng này!
Tôi post vào đây (http://hotinhtam.vnweblogs.com/) bốn bài của anh, vì lẽ:

Mỗi chúng ta đứng trên trái tim trái đất
Lòng xuyên qua một tia nắng mặt trời
Và chưa chi chiều đã tắt

(Giải Nô Ben- Tôi không nhớ tác giả, vì đọc bài này đã mấy chục năm trong tập “Mài sắt nên kim” của Xuân Diệu).

Với nữa, bài “Con người và chiếc bóng” của anh, khiến tôi nhớ một câu nói nổi tiếng của Đức Phật: Không ai ra khỏi chiếc bóng của mình.
Chiếc bóng là ảo hay thực, thiêt nghĩ không nên tranh luận ở đây; nhưng có lẽ tôi muốn nói thêm, chiếc bóng của chúng ta là trường cửu cùng ánh sáng trong không gian vô tận nhiệm mầu. Hãy làm sao cho chiếc bóng đó không phải là ám ảnh xấu, ám ảnh tội lỗi. Chỉ tắt nắng mặt trời thì chiếc bóng của ta mới biến mất; nhưng không vì thế mà nó không tồn tại!

Bài “Thú hoang” tôi được nghe anh đọc lần đầu qua điện thoại, lúc tôi đang ở Trại Sáng tác bên bờ biển tím Kiên Lương. Bấy giờ tôi có nói là tôi thích bài thơ này, và anh đã nhắn nó cho tôi qua di động. Sau đó tôi với Ngô Hồng Nga đã hợp sức biến nó thành truyện ngắn “Con chó đói bên bờ biển”- đã đăng trên tạp chí Chiêu Anh Các.
Chó nhận ra người, chứ con người đốn mạt thì không nhận ra chó.
Anh từng biết suýt nữa thì họ nện tôi một đòn chí mạng (họ đã gấm ghé tung tin, nhưng lập tức bị dư luận dập tắt; một phần cũng bởi họ đã nếm đòn khi phang “Ngôi mộ không hài cốt “ của anh), khi tôi cho công bố vào dịp Tết truyện ngắn “Con chó đói chạy trong thị xã”- 1 trong chùm 5 truyện chó của tôi được ấn hành vào lúc đó. Trên chuyên mục “truyện hồ tĩnh tâm” của blogs này, anh có thể thấy tôi yêu chó đến ngần nào, qua truyện “Trở về với dòng sông”.
Chó còn biết tìm về nguồn cội, huống nữa là người.

Bài “Trái tim đảo ngược” có tứ hay, nhưng có lẽ anh nên thay mấy chữ trong câu “cứ bập bùng cháy bỏng yêu thương”. Tình yêu phải bùng cháy rừng rực, chứ đừng để cho nó chỉ bập bùng.

Bài “Hoa trên núi Cấm” có lẽ anh viết trong đợt đi thực tế sáng tác miệt núi Cấm với tôi thì phải. Đợt đó tôi viết được 2 truyện: Núi giữa đồng bằng và Vi vút rừng xuân. Cả hai truyện này đều đã đăng trên Tuần báo Văn nghệ Việt Nam và đăng lại trên Văn hóa Văn nghệ công an, sau đó in trong tập truyện được giải Nhì Ủy ban toàn quốc: Núi giữa đồng bằng của tôi.
Tôi thích bài thơ này vì cái tứ: “Thánh còn phải tắm nữa là ta”

Rất mong anh thỉnh thoảng ghé thăm cộng đồng vnweblogs của chúng tôi!

HTT