Thứ Hai, 14 tháng 1, 2008

Trước cỗng nhà vua

Văn Quốc Thanh

Trong đêm tĩnh mịch, từ phiá cỗng cung điện nhà Vua những tiếng tranh cãi vang lên ồn ào. Giọng người Lính có vẻ quyết liệt:
- Tôi có vũ khí trên tay thì tính mạng nhà vua được bảo vệ. Tôi an tòan nhất!
Cửa sắt cướp lời:

- Thân tôi rắn chắc, tôi sẽ ngăn chặn những kẻ có ý đồ xâm phạm đến nhà vua.Tôi mạnh nhất!
Chìa khóa giành phần về mình :
- Khi có tôi, Cửa anh mới được mở, Lính các anh mới được vào. Tôi nằm trong túi áo nhà vua,Tôi thân tín nhất!
Chỉ có Ổ Khóa không ồn ào, nhưng chịu nhiều cay đắng. Một hôm, sau buổi dạo chơi về, nhà Vua móc túi áo trao Chìa cho người Lính gác. Anh ta toát mồ hôi, Chía khóa cũng giật mình vì miệng Khóa bị kẻ xấu nhét cây bịt kín. Cửa sắt run bần bật, nó cố gồng mình nhưng cũng không tự mở ra được. Nhà vua truyền lịnh cưa đứt Ổ khóa.
Thế là Khóa bị cưa tay, bịt miệng. Nhà vua đâu còn nhớ đến những đêm mưa gió khi người lính gác ngủ quên nó vẫn choàng tay ôm ghì cánh cửa để ông yên giấc; ông cũng quên tuốt cái dáng uy nghi của nó trước kho vàng ngày trước.
Bây giờ mọi việc đã qua rổi, nhà Vua không còn bận tâm gì nữa, nơi cung đình ngài ung dung đi lại.Trên ngực người Lính lấp lánh huân chương. Cánh cửa sắt được phết lên màu sơn sặc sỡ. Chìa khóa được mạ vàng nằm chễm chệ trong lồng kính lưu bão vật, còn Ổ khóa bị vứt ra trước cỗng mãi nằm đó.
Tội nghiệp ! Nó hoen rỉ, nằm trơ ra cái miệng câm cùng cánh tay cụt ngủn.

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2008

Dấu chân quen




Văn Quốc Thanh

(Tặng Mỹ Nhung giảng viên Trường CĐCĐ Vĩnh Long)


Có những lần anh cầm vợt vào sân
Mành lưới giăng như vô tình ngăn cách
Sân cầu rộng mở ra như trang sách
Em tài hoa vẽ những đường chuyền.

Từng trái cầu vượt lưới chao nghiêng
Như cánh hoa nhẹ nhàng lướt gió
Em tinh tế cố tình bỏ nhỏ
Thầm khuyên anh phải thử thách chính mình.

Nhiều khi em cố ý hay vô tình
Dành cho anh những đường cầu lắt lẻo?
Anh phát hiện trên đường đời vạn nẻo
Góc sân cầu rạng rỡ đoá hồng Nhung.

Rồi mỗi chiều ta lại đứng chung
Cây vợt càng khắc sâu nỗi nhớ
Và mành lưới không còn cách trở
Khi sân cầu hòa lẫn giọt mồ hôi.

Anh đến sân cầu chỉ có vậy thôi
Sao chiều đến cứ nao lòng chờ đợi?
Bâng khuâng quá khi em chưa tới
Nhớ vô cùng một dấu chân quen…

25/11/2007