Văn Quốc Thanh
Anh rót chén rượu đầy
Hương đưa tình lãng đãng
Ngữa nghiêng lưng rượu cạn
Giọt đắng ngọt bờ môi.
Em nâng chén rượu nồng
Xuân đi… rồi xuân lại
Để ngàn năm giữ mãi
Đêm trừ tịch mùi hương…
Ta rót vào đời nhau
Những mùa xuân bất tận
Như bình minh đón nhận
Đêm hoan sơ cuộc tình...
1 nhận xét:
say đến thế là cùng phải không bạn?
Đăng nhận xét