Thứ Tư, 24 tháng 1, 2007

Nhà vắng anh

thơ Ngọc Hải

Nhà vắng anh bổng trống trải lạ thường
Chẳng biết làm gì -Em vào ra thơ thẩn
Trời hửng nắng sao lòng em lạnh thế
Bàn ghế buồn, chăn nệm cũng cô đơn
Đêm đêm về chăn nệm chẳng ấm hơn
Chiếc gối đôi, phía bên kia vắng nửa
Chiếc mền chung hằng ngày ta đắp chật
Sao bây giờ rộng rộng quá đi thôi
Và anh ơi em chẳng thích đơn côi
Anh đi hoài để mình em thơ thẩn
Nếu như ngày xưakhông có anh
Em chỉ buồn một nửa
Thì bây giờ, cái nhớ lại nhân đôi.
Ngọc Hải

Không có nhận xét nào: