Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

Giật mình cầu nguyện

thơ Văn Quốc Thanh
I
đêm qua tôi nằn mơ
thấy người đàn bà
bị đem ra ném đá
bầy quỉ dữ đến hỏi tội
“tội yêu và ghét”
người đàn bà không nhận lỗi về mình
loanh quanh bởi lũ yêu tinh râu xanh muôn thuở

II
dưới chân đồi
vô số người đàn ông
tay ôm những đoá hoa hồng
trên khuông mặt thoáng chút dỗi hờn trách móc
nhưng vẫn không ngớt lời van xin thượng đế.

III
bầy quỉ dữ ơi! thôi đừng đòn roi
đừng răn đe, đừng chảo dầu, biển lửa…
đừng làm tan nát pho tượng
mà thượng đế ban tặng trần gian
rồi vô tình gieo rắc đau thương và tôi lỗi.

IV
tôi giật mình thức giữa đêm sâu
cúi đầu khấn nguyện
và tự nhũ:
thế gian sẽ ra sao khi không có đàn bà?

2 nhận xét:

Hồ Tĩnh Tâm nói...

“Giật mình cầu nguyện” là sự thật của tất cả chúng ta.
Trước Chúa, hãy làm dấu Thánh và hãy nói rằng “tôi không có tội, tôi có quyền ném đá vào cô gái ấy”.
Đọc xong bài thơ này, bạn có dám thề trước Chúa điều đó không?
Văn Quốc Thanh cầu nguyện bốn lần trong bốn đoản khúc thơ của anh. Vin vào nhau, tựa vào nhau, bốn đoản khúc thơ muốn nói với chúng ta một sự thật mà đấng thiêng liêng đã nói: “Không có sự công bình, không có một người công bình nào cả!”.
Vậy thì hỡi con người, đối diện với sự công bình, hãy thử ném đá vào người đàn bà đó?!

Có thật là Văn Quốc Thanh nằm mơ không?
Hay đó chỉ là một nghi vấn có tính tu từ nghệ thuật. Bởi lẽ trên cõi trần gian này, còn quá nhiều người dám dối trá về sự công bình. Họ nhân danh ai mà hành tội người đàn bà đó? Chẳng lẽ ai dám dũng cảm “yêu và ghét” đều là tội đồ sao?!
Amen!
Cầu xin Chúa thứ tội cho các con chiên của Người!!!

Đoản khúc II kéo chúng ta về với sự thật: hàng đống đàn ông ôm hoa hồng dưới chân đồi, khóc lóc van xin thượng đế. Nhưng… họ van xin điều gì? Xin được sám hối chăng? Xin được rửa tội chăng? Hay van xin đấng sáng tạo ban phát cho họ tình yêu và hạnh phúc?
Người đàn bà ấy được rút ra từ xương sườn của họ, vậy mà họ dám ném đá ư? Ngậm máu phun người trước hết bẩn mồm mình.
Lạy Chúa ba ngôi cho con nói:
Con xin được giang tay làm thánh giá
Cứu rỗi em con lúc yếu hèn!
(Không, đúng ra con phải nói: Cứu rỗi em con dưới mặt trời!”.

Đoản khúc III có phải là lời cầu nguyện không? Khi mà Văn Quốc Thanh trực diện nói với bầy quỷ dữ, rằng: pho tượng ấy là quà tặng thiêng liêng của Chúa, các người chớ phạm thêm sai lầm!

Và… Văn Quốc Thanh khép lại bằng sự thức tỉnh sau cơn mơ: thế giới sẽ ra sao nếu không có những người đàn bà đến với con người từ quyền lực sáng tạo vô song của Chúa.

Đọc xong bài “Giật mình cầu nguyện”, tự nhiên tôi xúc động nhớ lại câu chuyện sáng tạo cái đẹp của Picmalion.
Picmalion đã bỏ gần hết cuộc đời mình để ca ngợi cái đẹp tối thượng: người phụ nữ của hành tinh. Khi pho tượng ca ngợi vẻ đẹp vĩnh cửu hoàn thành, Pic đã kiệt sức vì tuổi tác.
Nhưng… lạy Chúa!
Nữ thần Ái tình đã nhìn thấy Pic gục ngủ bên pho tượng tuyệt tác về cái đẹp. Nữ thần đã động lòng, hà hơi ban sự sống cho pho tượng. Từ trong từng thớ đá, người phụ nữ mĩ miều đã bước vào cuộc đời của Pic. Đó chính là cái giá lơn nhất của lao động sáng tạo nghệ thuật.
Bạn hãy làm điều đó đi! Bạn sẽ được ban tặng tình yêu trên mặt đất!
Amen!
Lạy Chúa! Người ban phước lành cho tất cả con người!

HTT

Hồ Tĩnh Tâm nói...

Labels: Giật mình cầu nguyện

“Giật mình cầu nguyện” là sự thật của tất cả chúng ta.
Trước Chúa, hãy làm dấu Thánh và hãy nói rằng “tôi không có tội, tôi có quyền ném đá vào cô gái ấy”.
Đọc xong bài thơ này, bạn có dám thề trước Chúa điều đó không?
Văn Quốc Thanh cầu nguyện bốn lần trong bốn đoản khúc thơ của anh. Vin vào nhau, tựa vào nhau, bốn đoản khúc thơ muốn nói với chúng ta một sự thật mà đấng thiêng liêng đã nói: “Không có sự công bình, không có một người công bình nào cả!”.
Vậy thì hỡi con người, đối diện với sự công bình, hãy thử ném đá vào người đàn bà đó?!

Có thật là Văn Quốc Thanh nằm mơ không?
Hay đó chỉ là một nghi vấn có tính tu từ nghệ thuật. Bởi lẽ trên cõi trần gian này, còn quá nhiều người dám dối trá về sự công bình. Họ nhân danh ai mà hành tội người đàn bà đó? Chẳng lẽ ai dám dũng cảm “yêu và ghét” đều là tội đồ sao?!
Amen!
Cầu xin Chúa thứ tội cho các con chiên của Người!!!

Đoản khúc II kéo chúng ta về với sự thật: hàng đống đàn ông ôm hoa hồng dưới chân đồi, khóc lóc van xin thượng đế. Nhưng… họ van xin điều gì? Xin được sám hối chăng? Xin được rửa tội chăng? Hay van xin đấng sáng tạo ban phát cho họ tình yêu và hạnh phúc?
Người đàn bà ấy được rút ra từ xương sườn của họ, vậy mà họ dám ném đá ư? Ngậm máu phun người trước hết bẩn mồm mình.
Lạy Chúa ba ngôi cho con nói:
Con xin được giang tay làm thánh giá
Cứu rỗi em con lúc yếu hèn!
(Không, đúng ra con phải nói: Cứu rỗi em con dưới mặt trời!”.

Đoản khúc III có phải là lời cầu nguyện không? Khi mà Văn Quốc Thanh trực diện nói với bầy quỷ dữ, rằng: pho tượng ấy là quà tặng thiêng liêng của Chúa, các người chớ phạm thêm sai lầm!

Và… Văn Quốc Thanh khép lại bằng sự thức tỉnh sau cơn mơ: thế giới sẽ ra sao nếu không có những người đàn bà đến với con người từ quyền lực sáng tạo vô song của Chúa.

Đọc xong bài “Giật mình cầu nguyện”, tự nhiên tôi xúc động nhớ lại câu chuyện sáng tạo cái đẹp của Picmalion.
Picmalion đã bỏ gần hết cuộc đời mình để ca ngợi cái đẹp tối thượng: người phụ nữ của hành tinh. Khi pho tượng ca ngợi vẻ đẹp vĩnh cửu hoàn thành, Pic đã kiệt sức vì tuổi tác.
Nhưng… lạy Chúa!
Nữ thần Ái tình đã nhìn thấy Pic gục ngủ bên pho tượng tuyệt tác về cái đẹp. Nữ thần đã động lòng, hà hơi ban sự sống cho pho tượng. Từ trong từng thớ đá, người phụ nữ mĩ miều đã bước vào cuộc đời của Pic. Đó chính là cái giá lơn nhất của lao động sáng tạo nghệ thuật.
Bạn hãy làm điều đó đi! Bạn sẽ được ban tặng tình yêu trên mặt đất!
Amen!
Lạy Chúa! Người ban phước lành cho tất cả con người!

HTT

Văn Quốc Thanh là bạn văn chương từ rất lâu của tôi. Chúng tôi có với nhau rất nhiều kỷ niệm vui buồn- thậm chí cả những kỷ niệm không hay ho gì- trên những nẻo đường vào Nam ra Bắc, lên rừng xuống biển, và ra tận các hải đảo trùng khơi. Nhưng đó là đời. Đời đến tận cùng khổ đau và hạnh phúc, tận cùng máu thịt.
Bài “Giật mình cầu nguyện” là tôi tự ý lấy trên blogs tại http://vanquocthanh.blogspot.com/index.html của anh.
Tôi cảm bài này bởi sẽ không có chân lý, nếu: ai đó dám ném đá vào người đàn bà đã yêu và ghét rất thật!
HTT