Thứ Hai, 30 tháng 6, 2008

Họp mặt Blogger tại Tiền Giang 13/6/08


HTTâm: anh Xuân Bính, Thực Như, Hạt Cà Phê
xem tôi chụp hình có đẹp không?


Hồng Nam: dạ, em nghe rõ rồi nhà thơ Trần Đỗ Liêm, ạ



chụp hình lưu niệm ở Cồn Phụng



Thanh Xuân, Trần Đỗ Liêm



Thục Như, Hồng Ngọc



đường ra Cồn Phụng



Hồng Ngọc : nhờ ông xã chị bấn một pô



Hồng Vân, Hạt Cà Phê



Hồng Vân, Hạt Cà Phê, HTTâm, Mạnh Bình



Trần Thôi xem Thục Như ra tay làm mồi nhậu


Thanh Tuyền: anh Bình, coi chừng Xuân Quế

nhìn trộm mình phía sau đó.




ra giữa sông, Bích Hương ngồi cho vững đó nhé.



1,2,3 xem Mạnh Bình trổ tài phó nháy nè,



Hồng Nam, Bích Hương



Hạt Cà Phê: anh Tâm mà bấm máy thì hết ý



bềnh bồng nón lá che nghiêng.(ảnh Trần Thôi)

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

Trái tim đảo ngược

thơ Văn Quốc Thanh

Đêm nay say đứng trước gương soi
Mảnh kiếng vỡ làm ngực anh rách toạc
Anh thấy trái tim mình đảo ngược thành ngọn lửa
Cứ bập bùng cháy bỏng yêu thương.

Không hiểu cớ gì anh lại uống nhiều hơn
Dốc cùng kiệt đến bình khô cạn rượu
Mượn men đốt cái tế bào ung bướu
Mầm tương tư đày đoạ một kiếp người.

Ừ mai này anh sẽ tập quên
Quên để dối lòng khi thương nhớ.
Để soi gương không còn bỡ ngỡ
Khi thấy trái tim mình đảo ngược
như ngọn lửa em ơi!
VL 6/10/05

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008

vô đề

Photobucket

Hôm nay quán cóc sao nhiều khách
Thiên hạ thất tình hết rồi ư?
Ta buồn em cũng ra hè phố
Uống cạn chén đời vẫn chiêm bao

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2008

Say xuân

thơ
Văn Quốc Thanh

Photobucket



Anh rót chén rượu đầy
Hương đưa tình lãng đãng
Ngữa nghiêng lưng rượu cạn
Giọt đắng ngọt bờ môi.

Em nâng chén rượu nồng
Xuân đi… rồi xuân lại
Để ngàn năm giữ mãi
Đêm trừ tịch mùi hương…

Ta rót vào đời nhau
Những mùa xuân bất tận
Như bình minh đón nhận
Đêm hoan sơ cuộc tình...

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2008

Vui Xuân mùng 4 với bạn bè văn nghệ, báo chí




Vui Xuân Mậu Tý



tại nhà nhà thơ Song Hảo ngày mùng 3



Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008



cùng với chú thím Tư tại nhà

Càphê với hoạ sỉ Lâm Chiêu Đồng ngày mùng một

vợ chồng nhà thơ Phan Phúc Bình đến nhà chúc Tết

Cháu ngoại về quậy quá!


bắt tay nè!

con sẽ làm được thủ môn cho ông Ngoại xem

Bông ở đâu mà ra thế nè?


Ui, mắc cỡ quá Ngoại ơi!

cho em cắn miếng coi

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2008

Trước cỗng nhà vua

Văn Quốc Thanh

Trong đêm tĩnh mịch, từ phiá cỗng cung điện nhà Vua những tiếng tranh cãi vang lên ồn ào. Giọng người Lính có vẻ quyết liệt:
- Tôi có vũ khí trên tay thì tính mạng nhà vua được bảo vệ. Tôi an tòan nhất!
Cửa sắt cướp lời:

- Thân tôi rắn chắc, tôi sẽ ngăn chặn những kẻ có ý đồ xâm phạm đến nhà vua.Tôi mạnh nhất!
Chìa khóa giành phần về mình :
- Khi có tôi, Cửa anh mới được mở, Lính các anh mới được vào. Tôi nằm trong túi áo nhà vua,Tôi thân tín nhất!
Chỉ có Ổ Khóa không ồn ào, nhưng chịu nhiều cay đắng. Một hôm, sau buổi dạo chơi về, nhà Vua móc túi áo trao Chìa cho người Lính gác. Anh ta toát mồ hôi, Chía khóa cũng giật mình vì miệng Khóa bị kẻ xấu nhét cây bịt kín. Cửa sắt run bần bật, nó cố gồng mình nhưng cũng không tự mở ra được. Nhà vua truyền lịnh cưa đứt Ổ khóa.
Thế là Khóa bị cưa tay, bịt miệng. Nhà vua đâu còn nhớ đến những đêm mưa gió khi người lính gác ngủ quên nó vẫn choàng tay ôm ghì cánh cửa để ông yên giấc; ông cũng quên tuốt cái dáng uy nghi của nó trước kho vàng ngày trước.
Bây giờ mọi việc đã qua rổi, nhà Vua không còn bận tâm gì nữa, nơi cung đình ngài ung dung đi lại.Trên ngực người Lính lấp lánh huân chương. Cánh cửa sắt được phết lên màu sơn sặc sỡ. Chìa khóa được mạ vàng nằm chễm chệ trong lồng kính lưu bão vật, còn Ổ khóa bị vứt ra trước cỗng mãi nằm đó.
Tội nghiệp ! Nó hoen rỉ, nằm trơ ra cái miệng câm cùng cánh tay cụt ngủn.

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2008

Dấu chân quen




Văn Quốc Thanh

(Tặng Mỹ Nhung giảng viên Trường CĐCĐ Vĩnh Long)


Có những lần anh cầm vợt vào sân
Mành lưới giăng như vô tình ngăn cách
Sân cầu rộng mở ra như trang sách
Em tài hoa vẽ những đường chuyền.

Từng trái cầu vượt lưới chao nghiêng
Như cánh hoa nhẹ nhàng lướt gió
Em tinh tế cố tình bỏ nhỏ
Thầm khuyên anh phải thử thách chính mình.

Nhiều khi em cố ý hay vô tình
Dành cho anh những đường cầu lắt lẻo?
Anh phát hiện trên đường đời vạn nẻo
Góc sân cầu rạng rỡ đoá hồng Nhung.

Rồi mỗi chiều ta lại đứng chung
Cây vợt càng khắc sâu nỗi nhớ
Và mành lưới không còn cách trở
Khi sân cầu hòa lẫn giọt mồ hôi.

Anh đến sân cầu chỉ có vậy thôi
Sao chiều đến cứ nao lòng chờ đợi?
Bâng khuâng quá khi em chưa tới
Nhớ vô cùng một dấu chân quen…

25/11/2007